Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

Thần điêu đại hiệp 1995 - điều còn sót lại


Băng vây tuyết phủ, sương buốt giá
Chốn non cao có lạnh lắm không chàng?
Bốn mùa trôi qua, thu đông xuân hạ...
Thiếp ở nơi này tình vẫn chứa chan...



Chiều nay đi học về tôi đã kết thúc 4 tập còn lại của bộ phim Thần điêu đại hiệp bản năm 1995. Chiều nay, một buổi chiều với đôi mắt mờ, thời gian và không gian cùng với đôi mắt trờ nên lờ đờ... Thôi thì trong trang này tôi sẽ chỉ nói về phim.

Thần điêu đại hiệp 1995 là một bộ phim tuyệt vời. Lý Nhược Đồng và Cổ Thiên Lạc vào vai quá đỉnh. Từ đầu đến cuối chuyện tình của hai người diễn biến hợp lý và đi vào lòng người một cách tự nhiên. Cũng thời điểm này năm ngoái tôi coi lại Tiếu ngạo giang hồ 2001, cũng là một bộ phim thành công chuyển thể từ tiểu thuyết của Kim Dung, nhưng Lệnh Hồ Xung và Thánh cô đến với nhau không phải là vì yêu, mà vì tôn trọng và thương nhau hết lòng. 

Cảnh hạnh phúc nhất của Cô cô và Dương Quá
 Một bộ phim thành công thường hấp dẫn người ta từ đầu đến cuối. Thần điêu đại hiệp bản 2006 đã thất bại khi cảnh quay thì đẹp và diễn viên thì đầu tư nhiều song cách dàn dựng nhàm chán. Bản 1995 rõ ràng giống với nguyên tác hơn và cho thấy có sự am hiểu sâu sắc, thấu đáo truyện Kim Dung của đạo diễn.

Giờ nói về nội dung. Tôi lại thấy thương nhân vật nam chính. Dương Quá khiến tôi khóc không ít lần. Anh ấy gặp biết bao trắc trở từ đầu đến cuối, rồi khi yêu Cô cô thì cũng phải xa cách người yêu không biết bao nhiêu lần. Anh ấy chung tình vô cùng, và đào hoa không kém. Suốt cuộc đời có biết bao cô gái có ý với anh nhưng anh chỉ nghĩ tới Cô cô của mình. Vẻ mặt của Dương Quá khi đứng trên Hoa Sơn (trước khi gặp Hồng lão tiền bối) hét tên Cô cô, khi bị chặt đứt tay rồi chạy đi trong đêm mưa, khi thấy Quách Phù ném kim châm vào Cô cô đang bị thương trầm trọng, khi thấy Cô cô thành hôn với Công Tôn Chỉ, khi Cô cô bảo anh đợi cô 16 năm, khi phát hiện ra sự thật sau 16 năm chờ đợi rồi đứng trên mỏm đá Đoạn Trường mà nhìn xuống đáy Tuyệt Tình Cốc, nghĩ rằng Cô cô đã nhảy xuống đó và chết từ lâu... Lòng anh đau như cắt, mặt anh mếu máo, anh hỏi những đám mây mù che lấp đáy cốc: Nàng đi trước như vậy không sợ cô đơn sao? Và rồi anh nhảy xuống để cùng được sống với Cô cô trọn đời...

Đoạn đầu phim-khi chưa hề có chia cắt
Lần cuối cùng khi 2 người bị chia cắt, tôi lại nhớ về hồi 2 người mới gặp nhau. Lúc đó Dương Quá để tóc mái phía trước, là một thanh niên nhanh nhẹn, thông minh, và đáng thương. Anh hay tủi thân và khóc lóc, yếu đuối. Trước Cô cô, trông anh như một đứa trẻ. Cô cô thì già giặn, lạnh lùng, mang vẻ đẹp thoát tục. Dương Quá lăng xăng bên Cô cô, học võ của Cô cô, kêu toáng lên vì đau và sung sướng giương oai với kẻ xấu khi có Cô cô bên cạnh. Lúc đõ mối quan hệ của 2 người chỉ là sư phụ, đệ tử. Dần dần Dương Quá trở thành bạn võ của Cô cô, chín chắn dần, rồi là người chở che bao bọc Cô cô. Hai người gắn bó khăng khít, sâu nặng nghĩa tình. Rồi dần dần điều đó trở thành tình yêu thương. Dương Quá dần già đi, còn Cô cô vẫn mãi mãi thanh xuân. Dương Quá trải qua bao nhiêu chuyện vẫn luôn đau đáu nhớ về Cô cô, nó khiên tôi thấy thương anh nhiều hơn. Cái lúc anh thấy dây thừng nằm ngủ của Cô cô dưới đáy TTC, ánh mắt của anh ánh lên niềm vui sướng vô bờ, môi anh mấp máy, vẻ mặt anh đau khổ, nhưng thực ra là quá vui mừng. Anh đã già đi bao nhiêu, nỗi nhớ nội tử đã làm tóc anh bạc đi nhiều. Đến giây phút sắp gặp được Cô cô, anh mừng đến phát khóc. Tình nghĩa sâu nặng trong bộ phim có lẽ trên đời này chẳng thể tìm nổi.

Lúc 2 người còn ở trong cổ mộ
Bối cảnh của phim là vào đời nhà Tống (Nam Tống). Thời này Trung Quốc đang phải vật lộn với sự đe dọa của Mông Cổ, nên xuyên suốt phim thấy Quách Tĩnh và Hoàng Dung cứ chăm chăm giữ thành Tương Dương. Tôi nghĩ nhờ việc này mà hai người này có thu nhập he he he. Ngoài ra, tuy có rất nhiều chi tiết nhục mạ Mông Cổ và đề cao Trung Nguyên, nhưng nhìn chung phim không bị nhàm, và cũng không quá chủ quan. Có lẽ bởi vì tình thế này là sắp sửa cho một trận thắng thuộc về Mông Cổ 100 năm sau.



Nghe bài hái Thề hẹn mà tôi lại xúc động hơn khi nghe bài Thần thoại tình thoại (OST gốc). Clip ở trên được tổng hợp rất tốt, nhạc và hình rất hòa quyện. Và nó gợi lên trong tôi niềm tiếc nuối khi bộ phim đã kết thúc. Nó làm tôi thấy tiếc đến đau lòng rằng chuyện tình của Dương Quá và Cô cô đã đi qua, rằng tuổi trẻ của họ đã đi qua, sự bắt đầu thú vị, những gian khổ thử thách và kết thúc có hậu... tất cả đã đi qua, đã khép lại... và tôi tưởng như mình có thể khóc được. Chia tay họ, tôi phải quay lại với những cái thực dụng đang ăn mòn cuộc sống của mình. Những dự định mà lúc xem phim tôi thấy thật xa vời và ảo tưởng... nhưng vẫn phải làm thôi.

Tập phim rất hay kể khi Dương Quá mới bái Cô cô làm sư phụ. Chỗ bắt chim sẻ của Dương Quá có nhạc nền rất hay.

Cuộc tình của 2 người đã được gọi là Tình thoại thì có lẽ chẳng bao giờ tồn tại trên đời này, nhưng tôi thấy hạnh phúc vì mình đã được xem một bộ phim hay, cũng là một câu chuyện xúc động về cuộc tình ấy. Sau này tôi không nghĩ tình yêu của mình sẽ giống như thế, nhưng tôi đã có trong mình một phần giá trị của tình yêu như thế, nghĩa là tôi sẽ mãi mài chung tình với người tôi yêu. Tôi mong tôi sẽ tìm được nửa còn lại của mình, và anh ấy sẽ chung thủy với tôi như Dương Quá đối với Cô cô. Tội gì mà không ước chứ? He!

Thứ Ba, 25 tháng 11, 2014

Bài thơ của Lý Mạc Sầu (Thần Điêu Đại Hiệp - Kim Dung)

Hỏi thế gian tình là vật gì?
Tình khiến sinh tử tương hứa.
Trời nam đất bắc song phi nhạn.
Cổ thụ mấy mùa hàng sơn.
Hoan lạc thú, biệt ly sầu.
Nỗi khổ chứa đầy tình tương tư.
Ngàn lời muốn tỏ... Đều trôi theo áng mây.
Thiên sơn không băng giá... Quân tử đi cùng ai

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

Cánh nhạn cô đơn - Quỳnh Dao

Cánh nhạn cô đơn là cuốn truyện thứ 2 của Quỳnh Dao tôi đọc. Lại một câu chuyện tình, nhưng không bi đát như Song ngoại, mà lại vô cùng gay cấn, kịch tính, mang âm hưởng sử thi và màu sắc cổ tích. Kết thúc của câu chuyện cũng là một kết thúc có hậu. Người ta bảo truyện Quỳnh Dao luôn luôn kể về những chuyện tình "lâm li bi đát", những thứ sến súa khó nhai... nhưng tôi lại thấy ở truyện của Quỳnh Dao một sức thu hút khó tả. Nó khiến tôi không thể rời mắt một khi đã giở từ trang đầu tiên. Lời lẽ của nhà văn không hàn lâm, triết học hay hoa lá cành như những tiểu thuyết và truyện mà tôi từng đọc. Không hàn lâm như những tác phẩm kinh điển, không hoa lá như những câu văn phương Tây vì Quỳnh Dao là một nhà văn nữ Trung Quốc.

Quỳnh Dao kể chuyện nhưng bằng một lối kể gần gũi mà cũng gợi nhiều suy nghĩ. Hai truyện mà tôi đọc - Song ngoạiCánh nhạn cô đơn - đều kể về cuộc tình éo le, nhiều sóng gió. Mọi thứ đều kịch tích, vì đó đều là những cuộc tình bị cấm đoán. Tôi tìm thấy trong từng trang truyện của bà không chỉ có tình yêu mà còn có những lí lẽ về nhân sinh, thời cuộc, tư tưởng,... Những cuộc tranh luận khó có thể nói bên nào đúng bên nào sai cứ như những đợt thác lũ ào ào đổ vào trong những trang truyện.

Theo tôi thì Song ngoại hay hơn Cánh nhạn cô đơn, bởi vì cảm xúc của tôi có lên xuống theo mạch truyện. Còn Cánh nhạn cô đơn, nó giống như một cuốn sử thi, một truyện cổ tích Trung Quốc hơn là một chuyện tình. Khi đọc Cánh nhạn cô đơn, tôi không cảm thấy được cái lãng mạn của tình yêu, mà đúng hơn, tôi thấy cái lãng mạn của câu chữ, của  những cảnh đẹp vùng Đông Bắc và Vân Nam, Trung Quốc, sự khỏe khoắn của Hạ Thạch và con ngựa Truy Phong, sự trong trẻo của những lời ca Lặc Mặc...

Truyện nào cũng có cái hay riêng, và tôi còn 4 cuốn nữa của Quỳnh Dao để dành cho những ngày tiếp theo... :) 

Dưới đây tôi trích lại những đoạn tôi thích nhất trong Cánh nhạn cô đơn:

Nơi phương Bắc có hòn Vọng Phu
Theo truyền thuyết ghi mối tình đầu
Mà nơi đó có một nàng con gái
Lỡ yêu người phiêu bạt phương xa
Nàng đứng đấy giữa trời mây hoang dã
Cứ đợi chờ mặc nỗi gió mưa
Và cứ thế theo dòng năm tháng
Tình yêu kia hóa đá đứng trông chờ
Mặc núi đổi, sông dời, đất kiệt
Tấm lòng son còn mãi với thiên thu.

Một ngọn đèn tỏ treo trên cao
Phượng hoàng bay đi rồi bay lại
Hoa quế tuyệt vời từ xa lại
Một chiếc ghế con bốn chân nhỏ
...

Nước sông lớn tràn vào sông nhỏ
Không biết con rạch nhỏ kia được bao sâu
Ném hòn đá thử độ nông sâu
Như bài ca nhỏ thử xem ...dạ chàng...
Dưới chân núi cao hoa quế nở rộ
Núi với núi, đồi lại hợp với đồi
Em là hoa quế thoảng hương
Anh là ong bướm dập dìu ghé qua...

Bãi cỏ trải liền mí nước kia. A li hò lờ
Tối nay ta gặp gỡ, A li hò lờ, thì đã quen nhau, hò lơ hò lờ
Chàng là hạt mưa, trên cao rơi xuống, A li hò lờ
Thiếp là gió mát của mưa chiều, A li hò lờ
Kết giao phải được dài lâu, A li hò lờ. Nếu không thì chớ... đừng bỏ nhau giữa chừng A li hò lờ

...
Hòn Vọng Phu, mây Vọng Phu..
Xong 4 quyển nữa sẽ tiếp tục review :)